Hằng ngày mình vẫn đi làm
Xế bóng chiều tàn mình mới tan ca.
Hôm nay mình lại đi xa
Em và con nhỏ ngóng ra ngóng vào.
Nhớ mình cái dáng còm cao
Tóc quăn, mũi két, nước da rám màu.
Ánh mắt thăm thẳm chiều sâu
Nể vợ hàng đầu, lối xóm rèm pha.
Thế mà mình vẫn cười "khà":
"Vợ ta, ta nể sợ gì rèm pha"
Vợ thường hay vẫn la cà
Quán cà phê với mấy bà xóm bên.
Ngó về mình đứng bên thềm
"Em ơi! về đã, giờ cơm đến rồi!"
( Nịnh ông xã chút xíu, không biết cuối tuần này về có quà không ta? Chắc là hãy đợi đấy rồi. hiiii..)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét